Hai bài thơ Wisława_Szymborska

Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên Cả hai người vẫn tin rằngtình cảm của họ bất ngờ, đột ngộtlòng tin này rất đẹpnhưng sự hoài nghi còn tuyệt vời hơn. Họ cho rằng, nếu trước đó chưa từng quenthì đã không có gì xảy ra với họ.Thế sẽ nói gì những bậc thang, những hành lang, đường phốnhững nơi mà họ gặp nhau không chỉ một lần? Tôi muốn hỏi họ xemliệu họ còn có nhớcó thể, trong những vòng xoay cánh cửahọ từng đối mặt ra sao?Những lời “xin lỗi” khi va vào người nhaugiọng “anh nhầm rồi” trong ống nghe điện thoạinhưng tôi biết câu trả lời như vậy.Không, họ chẳng nhớ gì. Mà họ sẽ ngạc nhiên nhiều hơn kiakhi biết rằng đã từ lâu lắmvới họ đang đùa giỡnmột trường hợp ngẫu nhiên. Trường hợp này còn chưa sẵn sàngtrở thành số phậnxích họ lại gần, làm cho xa vắngchạy qua đường, né sang bênvà tiếng cười khúc khích kìm nén. Đã từng có những dấu hiệukhông quan trọng là đã chẳng hiểu racó thể từ ba năm trước kiahay là, thứ ba tuần trướckhi từ vai này sang vai khácmột chiếc lá vương?Một thứ gì người này làm rơi người khác nhặt lênai biết được, có thể là trái bóngtrong bụi cây từ thuở thiếu niên. Đã có những chiếc chuông con và những tay cầmmà ở đó rất lâu trước lần gặp gỡnhững dấu tay đã từng chồng lên.Hai chiếc va li trong kho để kề bên.Có thể, trong đêm có một giấc mơ giống hệtkhi thức giấc thì đã vội vàng quên. Bởi vì mỗi sự mở đầuchỉ là một hồi kế tiếpvà cuốn sáchcủa cuộc đời luôn mở giữa chừng trang. Ai đó yêu thơ Ai đó –có nghĩa: không mỗi người.Không phải nhiều, mà là thiểu số.Ngoại trừ những em trò nhỏvà các nhà thi sĩtrong nghìn người, may ra chỉ có hai. Yêu –như người đời yêu khoai tây với nấmnhững lời khen, những sắc thái của hoàng hônvới chiếc khăn nhỏ của mìnhđứng trên chỗ của mìnhtrước khi đi ngủ dẫn ra đường con chó lớn. Thơ –thơ ca là gì thế?Bao nhiêu câu trả lờitôi từng nghe được về điều này.Cũng may: chúng đều lời nhẹbởi nếu không, sao tôi viết những dòng này. Bốn giờ sáng Thời khắc từ đêm sang ngàyThời khắc trở mình trằn trọcThời khắc của tuổi ba mươi. Thời khắc, khi đất đai chối bỏ con ngườiThời khắc bật lên trong giờ gà gáyThời khắc, khi ngôi sao tắt ngấm giữa trờiThời khắc, thế sau ta có những gì còn lại? Thời khắc lặng imThời khắc trống vắngTận cùng đáy của ngày đêm. Lúc bốn giờ sáng chẳng có ai bình yênNếu bầy kiến lúc bốn giờ thanh thảnTa mừng cho kiến. Và năm giờ sẽ đếnNếu như ta sống tiếp cuộc đời mình.Nhà ga Sự không có mặt của em đến thành phố NĐã theo đúng thời gian biểu. Em đã báo trước với anhBằng bức điện mà rồi em không gửi. Và anh đã không kịp tớiTheo thời gian hẹn hò. Con tàu đi vào đường thứ baCó rất nhiều người ra đón. Trong đám đông, em hướng về phía cổngKhông có người đưa đón của mình. Một vài người phụ nữ vội vàngNhìn theo emBước đi vội vã. Có ai đấy chạy đến bên một người phụ nữNgười này em không quenNhưng người phụ nữ nhận ra người đàn ôngChỉ trong khoảnh khắc. Họ hôn nhau thắm thiếtKhông bằng nụ hôn của chúng mìnhVà chiếc va li bị lấy cắpKhông phải là chiếc va li của em. Nhà ga thành phố NĐã trả thi rất giỏiVề sự tồn tại khách quan. Cái chung vẫn còn nguyên vẹnCái riêng đã hoàn thànhTheo như số trời định sẵn. Và ngay cả lần hò hẹnCũng đã định trước rồi. Nhưng, than ôiSau khi chúng mình có mặt. Và thiên đường đã mấtGiống như chân lý cuộc đời. Ở đâu, chứ không phải ở đâyỞ đâu, chứ không phải ở đâyVang lên những lời thánh thót. Trường hợp bất kỳ Đã xảy ra điều có thểĐã xảy ra điều phải xảy ra.Sớm hơn. Muộn màng hơn thế.Gần hơn. Xa hơn.Đã xảy ra – nhưng không phải với anh. Còn nguyên vẹn, bởi anh người đầu tiên.Còn nguyên vẹn, bởi anh người sau cuối.Bởi do mọi người. Bởi anh tự mìnhBởi vì bên phải. Bởi vì bên tráiBởi vì bóng rơi. Bởi vì mưa xốiVà bởi vì nắng đẹp, trời xanh. Thật may mắn, ở đó là rừngThật may mắn, không một thân cây gỗThật may mắn, khe núi, đường ray, sự cách trởMilimét, phút giây và chỗ quay vòngThật may mắn, cọng rơm bơi trên nước. Nhưng kết cục, thật khó mà nói đượcTuy thế, dù sao, giá mà tay, chânKẽ tóc chân tơ, theo mỗi bước chânTránh khỏi trùng phùng cơ hội. Bởi thế, anh tồn tại?Mang ơn mỗi phút giâyLưới có một mắt. Còn anh ở trong mắt ấyEm không lặng im và chẳng ngạc nhiên lắm vậyXin anh hãy nghe emĐể vì emCon tim anh rộn ràng hãy đập. Ba lời kỳ lạ Tôi nhắc lại rằng thời gian không ởThì lời đầu tiên đã kịp đi qua.Tôi thì thầm trời yên, lặng gióThì trở nên không lặng yên cho.Tôi cẩn thận nói lời không cái gìThì có một cái gì bao la hiện rõ...Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng

Liên quan